Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017
MƯA...
……
Em lại về bên anh
Đôi ta quyện vào nhau!
Mê say…
Hối hả…
Cho thỏa bao chờ đợi…
Cho thỏa nỗi khát khao…
Anh bềnh bồng phiêu lãng…
Em buông lơi ngập tràn…
Những nức nẻ khép miệng, liền da…
Những khô cằn vỡ ra, thấm đẫm…
Chừng như ta lặng thinh, chìm đắm?
Chừng như ta thét gào vô nghĩa?
Chừng như cả vũ trụ
Bừng bừng mãnh mãnh…
Huyền huyền hoặc hoặc…
Vô biên
……
TẶNG MÙA XUÂN
Rộn rã vào xuân xanh sắc trời
Hương xuân trải rộng khắp nơi nơi
Bướm ong vờn lượn trong ánh nắng
Hoa lá nhẹ lay gió gọi mời !
Xuân đến ngoài kia, em có hay ?
Miệt mài, em vẫn nhẹ đôi tay
Ân cần chăm sóc cho người bệnh
Cứu chữa cơn đau, nặng tháng ngày
Em biết xuân đang đến trước thềm,
Và em chỉ muốn được góp thêm
An lành, sức khỏe trong năm mới
Để mọi người vui xuân dịu êm !
Chiếc áo blouse mãi trắng ngần
Dịu dàng, em như chính người thân.
Ơi người con gái ngành Y ấy
Em đã tặng người, cả mùa xuân!
dovaden2010-08/3/2017
dovaden2010-08/3/2017
BUỐT
Luống đời
Người đã bước qua đây
Dấu chân gửi lại
Để hao gầy
Hằn sâu
Một vết thương tâm ấy
Mắt lệ nhòa
Mờ theo khói mây...
Nghe nhói tim đau...
* Cảm tác từ thơ của một người bạn...
Người đã bước qua đây
Dấu chân gửi lại
Để hao gầy
Hằn sâu
Một vết thương tâm ấy
Mắt lệ nhòa
Mờ theo khói mây...
Nghe nhói tim đau...
Buốt tim đau...
Chốn xưa
Giờ cũng đã phai màu
Ga xưa cứ đợi chờ
Đau đáu...
Mà những chuyến tàu
Vẫn vượt mau...
Quẳng gánh long đong
Xuống vệ đường.
Ta về
Vá lại mảnh tâm thương
Quẳng gánh long đong
Xuống vệ đường.
Ta về
Vá lại mảnh tâm thương
Tình xưa, nghĩa cũ?
Ta cười gượng!
Cứ nhả tơ sầu
Với gió sương...
dovaden2010-03/5/2017
Ta cười gượng!
Cứ nhả tơ sầu
Với gió sương...
dovaden2010-03/5/2017
* Cảm tác từ thơ của một người bạn...
Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017
THƯƠNG HẬN THU
Cách biệt tình xưa tưởng dễ dàng
Quên rồi kỷ niệm… Bỗng mùa sang!
Hoàng Lan trổ rực chừng xao xuyến
Phượng Vĩ tàn phai để nhỡ nhàng
Dậy nắng, còn mơ "vòng sợi đỏ"(*)
Mù sương, chẳng thiết "động hoa vàng"(*)
Không người, có đủ thương sầu hận...
Bủa chặt tim này, phải hét vang!
(*) vòng sợi đỏ: sự tích Nguyệt Lão.
(*) động hoa vàng: sự tích Từ Thức.
:((
BÀ LÃO (lý con sáo)
Trong… gió đêm
Bóng ai bên thềm bơ vơ
Một lão bà xác xơ
Tóc bạc màu phất phơ
Ngồi co ro, đôi mắt thẩn thờ
Trời khuya cứ buông sương hửng hờ
Người vội vàng đường xa nên ngó lơ
Không có ai ghé qua một lời
Bà u buồn nhìn quanh ngẩn ngơ
"Con hỡi con, sao nhẫn tâm thờ ơ!"
...
Ôi… gió đông
Cớ sao không ngừng lắt lay?
Cho lá vàng thôi bay
Mắt lão bà bớt cay
Vơi nỗi đau gánh mang bao ngày
Đời nghe quá xót xa, đọa đày?
Lòng thầm cầu đêm nay gió yên
Bà lão vui với giấc mơ đoàn viên!
Phận làm người, đừng quên nghĩa ân
Luôn khắc tâm chữ “Hiếu”, “Nhân” ơi người ơi…
:)
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)